“Hôm nay đi trên đường thấy một bác nông dân chở đào đi bán, xung quanh thì rất đông người đỗ xe lại mua. Bước gần tới xe chở đào thì đúng là ngộ độc bởi thứ âm thanh nhanh như gió của mấy cô chú, anh chị mua đào mặc cả từng đồng một, mà nhìn mặt bác nông dân hoang mang trông đến tội.
Chuyện mặc cả là hết sức bình thường, nhưng văn hoá mặc cả thì xem ra ít người để ý. Chưa khi nào mình thương người nông dân như năm nay, cả một cây đào to, tán rộng, đẹp và rất nhiều nụ bán giá 100.000 đồng. Vậy cả năm qua họ tốn bao công sức chăm bón thì lời thế nào nhỉ?
Trước mắt mình là sự ganh đua từng đồng của một anh trông rất trí thức bước xuống từ xe Camry, phía gần thì một chị giọng đanh như thép nói với bác nông dân (bằng tuổi cha, mẹ) với giọng rất hỗn hào, chợ búa… Và còn một đám đông bủa vây mặc cả từng đồng dù giá đã rất rẻ mạt và cũng mặc kệ sự giải thích của người bán hàng. Duy nhất, chỉ có một cụ ông tóc bạc trắng đi bộ đã mua cây đào với giá hợp lý nhất và nói một câu khiến cả đám đông lặng đi: “Các cô chú các chú ở nhà ấm quen rồi, ăn uống ngon quen rồi, đâu biết để ra được một cây đào tử tế mất công thế nào? Giá như các cô các chú nhịn ăn một bữa, nhịn đàm đúm với bạn bè hay hạn chế một cuộc vui ở công ty để mua cây đào ủng hộ người nông dân với giá hợp lý chẳng sẽ là ủng hộ có tâm nhất sao? Đừng có đi từ thiện khắp đây khắp đó trong khi kỳ kèo từng đồng một, đúng là chẳng làm sao, phải không?”.
Đây là câu chuyện mà chiều này mình thấy và nó cũng khiến mình nghĩ một chút, đôi khi con người ta sống hơi ích kỷ và sợ bị “thiệt” nhiều hơn là cho đi. Ai cũng có một sự ích kỷ nhưng nếu cuộc sống biết cho đi thì sẽ tuyệt hơn rất nhiều.
– Nguyễn Trần Trung Quân
Ảnh (minh hoạ): Cao Anh Tuấn